Thu sang nắng vàng như lụa
Không gian xanh biếc màu mây
Đồng làng rập rờn sóng lúa
Lá xao xác rụng chân giầy
Cánh cò cõng chiều đi vội
Câu thơ ai mới gieo vần
Hoàng hôn chìm vào sau núi
Vẩn vơ lạc bóng thi nhân
Sương giăng mờ mờ ngõ nhỏ
Ngân nga mấy giọt chuông chiều
Mấy dáng lưng thon về chợ
Đầu đình một mảnh trăng treo
GỬI EM NỖI NHỚ
Yêu em đêm nhớ ngày mong
Chiều ra chỗ hẹn,mà không thấy người
Sông còn có lúc đầy vơi
Trăng tròn, trăng khuyết để tôi chạnh lòng
Thương em, em có biết không?
Bờ tre giếng nước,dòng sông quê nhà
Quanh năm cầy cấy thật thà
Củ khoai hạt gạo mới là thảo thơm
Em đừng tính toán thiệt hơn
Dù cho chớp bể mưa nguồn vẫn vui
Nhớ em nhớ cả nụ cười
Trăm năm mới gặp tình người thủy chung
Yêu người, người có biết khong
Mình tôi ôm mối tơ hồng...không se
MUỐN
Muốn bữa tiệc vui chẳng lẻ mình
Muốn trăng tròn sáng vạn tâm linh
Muốn thu sưởi ấm ngày thơ mộng
Muốn Hạ đừng phai tháng đậm tình
Muốn chiếc thuyền mơ hồng bến đẹp
Muốn bông hoa tím rạng bờ xinh
Muốn hồn quá khứ luôn bền mãi
Muốn mộng tương lai mãi đẹp xinh
LỠ HẸN
Anh đã hẹn về sao lại không
8-67
CÔ LÁI ĐÒ
Sóng dội đưa thuyền
biết tới mô
Buôn tay gác mái ngắm triều xô
Chiều hôm xuống thấp trời buồn bã
Leo lét yên ba giữa thủy hồ
Lơ lửng thuyền trôi vào bến sông
Bóng trăng lấp ló trải trên dòng
Sao thưa nhấp nháy như than vãn
Khách đã xa rồi chớ đợi trông
Thuyền nhẹ êm trôi giữa sóng ngàn
Bỗng đâu văng vẳng tiếng ai vang
Bên kia khách với thuyền quay lại
Mong chở thêm lần cho khách sang
Khách bước lên bờ chẳng cảm ơn
Vô tình đến thế có gì hơn
Buồn lòng cô lái rưng rưng lệ
Quậy nước trên sông trút tủi hờn
Cuối mặt u uất nén thở dài
Bỗng tay ai chạm ở bờ vai
Sao thuyền không đỗ lên bờ nhỉ ?
Hay vẫn khua chèo đón rước ai
Hồi hộp trong lòng biết nói sao
Bên tai tiếng sõng vỗ thì thào
Gió vờn lên tóc, hôn lên má
Bẽn lẽn tam hồn rộn biết bao
LỤC BÁT CÕI
NGƯỜI
Trăm năm
một lối đi về
Người ơi xin giữ lời thề …thiên thai
Ngàn năm vẫn đảo …bồng lai
Người về chốn ấy…cho ai theo cùng
Cõi đời trời rộng vô cùng
Cõi người đất trở…một vùng bể dâu
Càn-khôn nào của ai đâu
Lối âm-dương: một chuyến tàu trần gian
Người về nơi chốn bình an
Còn ai,đò ấy…dở dang sông hồ
Năm trôi, năm vẫn bốn mùa
Người chờ…người vẫn vẹn cơn mưa lòng
Người xưa tạc một chữ “tòng”
Đò xưa chở thấu một vùng nhân gian
Nổi chìm duyên kiếp oan than
Thuyền nhân chở nặng trái ngang dòng đời
Trời cho một kiếp làm người
Trời xe chỉ…buộc duyên tôi với nàng.
Chỉ xin một chút khẽ khàng
Để đừng đau…cổ tay nàng…đừng đau
KIẾP ONG
Thế thôi qua một kiếp ong
Vì hoa nên phải đèo bòng với hoa
“Vui là vui vậy kẻo mà”
Ai người thấu hiểu xót xa đoạn trường
Trớ trêu răm với cải vàng
Đắng cay vốn đã… lại càng đắng cay
Hoàng hôn quặn tím thung mây
Tái tê ong chúa, lắt lay ong đàn
Khát khao vị ngọt đại ngàn
Để ong xây nhị óng vàng tháng năm
Chiết gom tinh mật xa xăm
Đến khi hóa kiếp mãi đằm vị hương