Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011
NÀO AI DÁM
Nửa thì hờ hững,nửa thì che
Của báu của ai-ai cứ khoe
Bồng đảo đôi gò tươi mát nhỉ
Nhũ hoa một cặp gợi tình ghê
Căng căng nhựa sống như mời gọi
Phơi phới xuân tình,cũng ngai e
Nửa dấu nửa khoe như thách thức
Nào ai dám bảo xuân hơn hè
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
PHỖNG ĐÁ CƯỜI
Khen ai tạc đá dưới gầm trời
Thành Phỗng tặng đời để ngắm chơi
Tay thợ trao hồn cho thớ đá
Quanh năm khóe miệng Phỗng luôn cười
Phỗng đá trơ trơ đứng giữa trời
Giãi dầu để ngắm thế gian chơi
Đường danh, lối lợi người chen chúc
Thấy thế cho nên tủm tỉm cười
Phỗng mặc gió mưa việc của trời
Muốn cùng tuế nguyệt đọ nhau chơi
Xá gì cái thói đời dâu bể
Cứ đứng hiên ngang nhếch mép cười
Chúc QD một buổi chiều bình an vui vẻ
Cách trở xa xôi đã bấy lâu
Biết bao thương nhớ gợi niềm đau
"Người mình yêu thích thì xa quá
kẻ thích yêu mình lại cạnh nhau" *
Tẻ nhạt cõi lòng từ dạo ấy
Buồn tênh trong dạ những mùa sau
Tình em trang trải vào thơ phú
Gửi tới anh xa những khoảng sầu
* Ý thơ Phan thị Thanh Nhàn
ANH LÍNH NGHỈ HƯU
Qua thăm và gửi bài mới tuần này cho Q đây ... Một ngày bình an vui vẻ nhé : BÙ TRỪ
Trời ơi ! tôi đã có chồng
Có con tay bế, tay bồng hẳn hoi
Nhưng mà thật chán...chồng tôi
"Ma đi ăn cỗ" về rồi lạnh nhau
Đàn ông được đấng mày râu
Giầu sinh kiểu cách đua nhau chơi bời
"Chân dài" theo gót bao nơi
Khách sạn, nhà nghỉ cả nơi tiệc tùng
Kiểu phô trang sức lạ lùng
Làm ăn, giải trí xem chừng chịu chơi
Vì con đành phải"Chồng tôi"
Âm thầm tôi hưởng lãi đời :"đứa con"
Thương nhau nghèo khó...ngày son
Giầu sang lắm chuyện...đời luôn bù trừ
GỬI ANH
(Viết tặng thùy-D bạn của tôi)
Anh đi về phía cầu vồng
THANH SỬ
THANH SỬ
TÌNH KHÚC MÙA ĐÔNG
Chuyện thì...ai có giống ai
Ngàn năm...kết giọt
châu dài mênh mang
Biết bao nhiêu giấc mộng vàng
Đọa đầy khát vọng...
hoang tàn trong đêm
Niềm đau chín rụng, dịu êm
Ngọt ngào chồng chất...phủ lên vết lằn
Giao mùa-ngọn gió đăm đăm
Tìm về dỹ vãng...trăm năm chỉ còn...
Không gian ôm trái đất tròn
Sông dài quằn quại
mỏi mòn bâng khuâng
Tác thành-tình khúc mùa đông
Ru người xưa đã-sang sông,ươm sầu
THĂM BẾN SÔNG XƯA
VÀO HỘI THƠ TÌNH
(Viết về CLB thơ Tầm Xuân)
Từ ngày vào hội thơ tình
Tầm xuân Hà Nội chúng mình quen nhau
Thơ tình như có phép mầu
Anh em mình đã mê nhau thật rồi
Gặp nhau thơ phú hát cười
Xa nhau lại thấy nhớ người yêu thơ
Đêm nắm cứ nghĩ vẩn vơ
Thiếp đi anh lại nằm mơ thấy nàng
Con tim cứ đập rộn ràng
Trái mù u với bướm vàng yêu nhau
TÂY THIÊN
Gió ngàn nâng phướn bay cao
Vén mây Tam đảo ngược vào Tây thiên
Thạch bàn đang dở Hội tiên
Qua cầu Bích nguyệt đường lên cổng trời
Cổng trời đá đứng đá ngồi
Chuyện xưa Từ Thức lên trời gặp Tiên
Hiền từ nho nhà hữu duyên
Ơn lòng sĩ tử Hội tiên đón mời
Xuyên trời một vẹt sao rơi
Hư vô sắc nghiệm ánh ngời tỏa ra
Chuông buông vọng tiếng ngân nga
Nắng đền thiên mẫu cõi đa nghiêng mình
Giải oan tắm suối trường sinh
Nâng hồn bay bổng gột mình diêu xa
Kim cương bát bộ thiên tòa
Nét tươi tế độ đài hoa sen vàng
Hoa Long thiền tự mây ngàn
Nghìn thu thơm cõi Niết bàn Tây thiên
TÌNH GIÓ
Tình cờ quen biết người ta
Mà sao nhớ thế biết là vì đâu ?
Xin duyên đừng trói buộc nhau
Càng đa mang lắm khổ đau càng nhiều
Trời sinh ong, bướm biết yêu
Sinh hoa biết đẹp để nhiều mộng mơ
Sinh cơn gió thoảng bâng quơ
Muôn năm tình gió ỡm ơ cõi đời
Trói lòng vào với một người
Sao còn cởi nút...buông rơi chính mình
GẶP NHAU
(Tặng T)
Gặp nhau nở nụ cười duyên
Đôi mắt đen huyền xinh thật là xinh
Mắt huyền đầy vẻ thông minh
Mắt huyền chứa đựng bao tình mến thương
Gặp em trên khắp nẻo đường
Từ quê hương đến biên cương lạnh lùng
Trên đồng lúa đẹp như nhung
Đến rừng xanh núi chập chùng ôm mây
Bây giờ lại gặp em đây
Như cá gặp nước, như mây gặp rồng
Nhìn nhau đôi má ửng hồng
Nhìn nhau lại nhớ cánh đồng quê hương
CHUYỆN TRĂM NĂM
Chiều xưa nắng ngả nghiêng thôn
Dư hương, còn ấm…nụ hôn nửa chừng
Đắng cay, dư hưởng cuối cùng
Mười năm vun đắp thủy chung…lỗi lầm
Thời gian bô định vũ vần
Mười năm đày đọa con tằm …khổ đau
Lá vàng rớt trước, rụng sau
Lớp chim non đã…gọi nhau nghẹn lời
Mười năm sương sóng sánh rơi
Lời kinh đổ xuống vai tôi…nặng dần
Buồn ơi ! phong kín nhất vần
Không đành…gửi gió một lần chuyên sang
Hữu duyên nâng giấc mộng tàn
Ba mươi năm ghép…thời gian làm diều
Để tròn tiếng sáo phiêu diêu
Để xin giữ lại…bóng chiều thẳm sâu
Ngày mai, sương trắng mái dầu
Bàn tay run rẩy…ươm câu chuyện tình
Chuyện trăm năm…chuyện chúng mình
Gần như cổ tích…lại hình như thơ