Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011
MÙA HOA CÚC
Nhớ mùa hoa cúc hẹn nhau sang
Lá nhuộm sương thu đã chớm vàng
Hoa cứ đến thì hoa sẽ nở
Lá còn xuân sắc lá chưa tàn
Bâng khuâng trước gió thu xào xạc
Ngây ngất tình trăng để lỡ làng
Cúc nở sen tàn đi lại đến
Hồ thu man mát bóng thu sang
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
LỜI KHÔNG THỂ NÓI
Thơ là để nói ra điều trăn trở
Bao lời thương không thể thốt lên lời
Im lặng trong tôi,thương nhớ ngậm ngùi
Người ở đó sao mà xa xôi quá
Tôi cố với sao mà tay không tới
Tôi cố đi nhưng càng bước càng xa
Người lặng thinh để tôi mắt lệ nhòa
Để nỗi buồn cứ trào dâng lên mãi
Cánh chim bay để dấu chân ở lại
Cánh diều bay để bóng dưới dòng sông
Người yêu người tình cảm dấu trong lòng
Chôn chặt mãi những lời không thể nói
Qua thăm và gửi QD bài cho số cuối năm nhé ...Chúc anh luôn vui khỏe ..
NHỚ THU
XƯA
(Nhớ một mùa thu xưa)
Lá gọi thu về mây tím trôi
Mưa phùn gió lạnh phất liên hồi
Màn đêm đen đặc dần che kín
Dưới mái tranh buồn bóng lẻ loi
Tơ tưởng nhớ mong để thế rồi
Thu về rợn rợn cõi lòng tôi
Đêm nay tịch mịch bao quanh xóm
Cùng tối mưa rơi giọt ngậm ngùi
Một bước em xa một bước tình
Đường mờ gió bụi nẻo chông chênh
Mưa hờn thổi tạt kích dầu cạn
Bên ngọn đèn khuya bóng với hình
Những tối mơ màng lạnh cắn răng
Hôm qua nằm mộng vẫn còn hằn
Vòng tay trìu mến hồn ta tưởng
Hơi ấm còn nồng ở chiếu chăn
Buồn quá mưa thu nhỏ suốt đêm
Mưa như nhắc nhở bước vô thềm
Không em nhà cửa đầy hoang vắng
Lạnh lẽo kéo dài cô tịch thêm
(Dài quá khg lưu được phải tiếp com dưới…)
(Tiếp theo com trên)
Gió thổi ngoài song xua
lá vàng
Tiếng kêu như sé cả không gian
Buồn đưa theo gió vào hơi thở
Quạnh quẽ lòng ta quá võ vàng
Ngày tháng mong chờ đêm tịch liêu
Dập dìu như biển dậy cơn triều
Từng làn sóng vỗ ôm bờ cát
Cảm thấy tâm hồn lai láng yêu
Gió vọng sạc xào suốt lá rơi
Lá xanh quằn quại thốt lên lời
Mênh mông Vĩnh Diện xa xăm quá
Lả tả nơi đây giọt lệ bời
Đêm vắng gió lùa thấm thịt da
Về khuya hơi rét viếng đượm đà
Càng khêu nỗi nhớ dài vô tận
Trong trái tim cuồng mãi diết da
Nguyễn Duy Phương
EM ĐI
(Một thời để nhớ)
Thế là em đã đi rồi
Mang theo tất cả một thời về nhau
Một thời trẩy quả hái dâu
Một thời hoa bắp hoa cau một thời
Để tôi bao nỗi đầy vơi
Để tôi cùng với riêng tôi một mình
Kìa dàn thiên lý bên đình
Răng cây dâm bụt chúng mình với nhau
Hoa cau thắm đượm vườn trầu
Cho hoa xoan tím rắc đầu hai ta
Bìm leo khắp dậu vườn nhà
Tôi đem kết lại làm quà tặng em
Thế rồi một tối đi xem
Gặp người khách lạ bên em nói gì
Rồi em đã vội ra đi
Rồi em mang hết những gì của nhau
Một mình tôi với vườn cau
Nhìn chùm hoa bưởi lòng đau dây bìm
Posted by tungminhtamson on 27 September, 2011 03:58
Vẳng nghe gà gáy ó ò o.. Đã sáng rồi đây, chốn khỉ ho. Ánh nắng mặt trời còn đủng đỉnh, Màn sương chân núi vẫn lò dò. Đìu hiu, xơ xác vài lều chợ, Quạnh quẽ, lẻ loi một bóng đò. Ngày mới bắt đầu như thế đấy, Quanh năm lặn lội cái thân cò.
an vui vẻ nhé
HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Chuông điện thoại vừa reo
chưa biết ai người gọi
Giọng em tôi khẽ nói :
anh ơi em đây mà
Lời âu yếm từ xa,tôi vui quên cả mệt
Hai chúng mình tha thiết
những khắc khoải chờ mong
Rồi như ngọn lửa lòng được thắp lên từ đấy
Niềm vui tràn trên giấy
gửi nỗi nhớ niềm thương
Lòng tôi bao vấn vương
càng nhớ thương da diết
(Rất chán là gõ xong bấm lưu thì máy báo dài quá bạn rút bớt lại....Thế là mất
thì giờ ...chia ra làm 2 com và tiếp com trước ......)
theo)
Em ơi em có biết nỗi lòng anh bây giờ
Nhớ em đến thẫn thờ
không làm sao nguôi được
Giấc mộng lòng thầm ước
có ngày gặp lại em
Tôi lấy ảnh ra xem
càng không vơi nỗi nhớ
Đã bao đêm trăn trở
ấp ủ những tháng ngày
Chắc hẳn là từ nay
buồn vui cùng chia sẻ
Tôi chúc em mạnh khỏe
bước tiếp cuộc hành trình
Tình cảm của chúng mình
cả hai đầu nỗi nhớ
Hằng Thịnh
VẪN KÉN CHỒNG
Đã gần bốn chục vẫn phòng không Muộn số cho nên chửa có chồng Ông mối đưa người chưa thuận ý Bà mai dẫn khách chẳng ưng lòng Nhành Lan thắm nhị còn chê bướm Khóm mướp tươi hoa lại kén ông Kén cá chợ trưa đâu có dễ Cõi lòng khép lại vẫn hoài mong
THƯƠNG NHỚ MỘT DÒNG SÔNG
Sông trong in bóng đôi bờ
Nước trôi cuốn hạt phù sa theo về
Nắng chiều đốt lửa bờ đê
Con đò xưa tiễn người về trong thôn
Mồ hôi ướt áo mẹ sờn
Nước in bóng mẹ vào con sóng chiều
Làng tôi một dải đất nghèo
Sông nghiêng đưa nhịp mái chèo ra khơi
Dòng sông đánh thức lòng tôi
Nhìn sông thương mẹ một đời lao dao
Cò ơi bay tận nơi nào ?
Nhớ về mang hạt mưa rào tặng sông
Chúc anh an bình vui khỏe nhé
BÂNG KHUÂNG
(Hồn lữ khách mơ màng trong mộng tưởng
Tình thu xưa còn vương vấn nơi đây
Cố nhân ơi! Có trở lại nơi nầy
Thi nhân lưu bút mấy lời tri âm)
Lâu quá về thăm xóm cũ
Đường mòn xưa cỏ phủ rêu mờ
Ngập ngừng lữ khách ngẩn ngơ
Mây chiều ngăn bóng xa mờ khói trôi
Sương lam lạnh lẽo bên đồi
Dừng chân đứng lại hỏi người lối qua
Rằng ! cố nhân đó chẳng Là
Xin thưa ! chỉ ngõ vào nhà ở đâu ?
Ồ ! kinh tế mới năm nao
Vườn nhà thay chủ còn đâu mà tìm
Tối trời mới trọ qua đêm
Hàn huyên mới biết cánh chim não nề
Là năm trước có tin về
Bạn đường bạc mệnh bỏ đi không còn
Cớ sao ! sốt rét hãi hùng
Xa thành không thuốc còn mong được gì
Bây giờ sống cảnh cô nhi
Với hai ái nữ phòng khuê lạnh lùng
Gái lớn hẳn đã có chồng
Chỉ còn gái út để mong sớm chiều
Đau thương quá phận hẩm hiu
Chưa bao lăm tuổi đã nhiều khăn tang
Cha mẹ mất lại chồng con
Xa quê viễn xứ chẳng còn người thân
Trời cay nghiệt số gian truân
Má hồng nửa kiếp vương mang mối sầu (Tiếp com sau)
Giờ đây chẳng biết ra sao
Bặt vô âm tín lòng xao xuyến buồn
Ngoài trời mây đổ mưa tuôn
Trong lòng cảm khái tình thương dồn về
Người đi vạn dặm sơn khê
Người về chiếc bóng mà tê tái lòng
Chuyện xưa tâm sự chưa xong
Đêm nay thức trắng để mong lời người
Thế rồi là một cuộc đời
Tuổi xuân bao bước! ra người chiều thu
Ông già cố ý thăm dò
Thế là thuở trước câụ cô vướng tình
Sao không thệ Hải Sơn minh
Bây giờ trở lại đã thành cố nhân
Thưa rằng ! bom đạn qua phân
Quan san ngàn dặm phong trần tuổi thơ
Chuyện đời ai biết mà ngờ
Cho nên tự cổ vương tơ kiếp tằm
Nghe rồi đău thắt buồng tim
Xót xa số phận cánh chim lìa đàn
Lữ khách lưu lạc hồ giang
Miếng cơm manh áo lâu càng trôi qua
Tình thu cứ thế phôi pha
Người thu nay đã lại là người thu
Bồi hồi lữ khách tạ từ
Tang điền ruộng muối bây giò là đây
Biển dâu thương hải vơi đầy
Xa đi nghoảnh lại thấy dời tang thương
Trăng mờ tiếng vạc kêu sương
Thế là hai ngả sâm thương ngàn trùng
BẠN TRI ÂM
Vui buồn gửi bạn tri âm
Nỗi niềm thương nhớ âm thầm bấy lâu
Tình riêng cái thuở đèn dầu
Cái đêm quan họ...qua cầu gió bay
Bao nhiêu kỷ niệm tháng ngày
Bạn tri âm hỡ,giãi bày sao đây ?
Trang thơ lớp lớp mỏng dày
Câu thơ phận số rủi may phập phồng
Như người chinh phụ sang sông
Bao nhiêu con sóng vỗ không đến bờ
Có người đợi ở bến mơ
Tháng năm vò võ kết thơ làm thuyền
LỖI LẦM
CHIỀU MUỘN
Hoàng hôn vương chút nắng vàng
Nhớ nơi kỳ ngộ lòng mang nặng sầu
Đôi bờ bát ngát nương dâu
Giữa dòng một chiếc thuyền câu lững lờ
Chim chiều lạc bạn bơ vơ
Bâng khuâng chiều muộn ngẩn ngơ nỗi buồn
Làng quê mờ ảo trong sương
Đâu đây thoang thoảng dư hương núi đồi
Có hay non nước đầy vơi
Mấy mùa ấm lạnh mấy thời gió sương
Tơ lòng càng gỡ càng vương
Từ quy gọi bạn nhớ thương đêm dài
CON ĐƯỜNG HOA SỮA
Anh đi về phía có em
Con đường hoa sữa thơm quen ngọt ngào
Anh đi về phía trăng sao
Con đường hoa sữa đưa vào nhà em
Anh đi về phía ánh đèn
Con đường hoa sữa có em đợi chờ
Anh đi về phía vu vơ
Con đường hoa sữa mộng mơ suốt đời
Anh đi về phía mặt trời
Con đường hoa sữa hát lời tình yêu
Anh đi về phía ráng chiều
Con đường hoa sữa đáng yêu lạ thường
Anh đi về phía yêu thương
Con đường hoa sữa là đường tình yêu
Ôi yêu quý biết bao nhiêu
Con đường hoa sữa tôi yêu cháy lòng
NHỚ
Nhớ mái nhà tranh ở cuối thôn
T HƯƠNG
Thương con chim nhỏ nhốt trong lồng
Thương đóa phù dung trước gió đông
Thương kẻ cơ hàn không gặp vận
Thương người lỡ bước chuyến sang sông
Thương thay thế thái nhiều ngang trái
Thương xót nhân tình lắm bất công
Thương tiếc tài hoa nhưng phận mỏng
Thương người...người có biết hay không